Dưới sự chỉ dẫn của ông nội, tôi cầm lấy tờ sách cổ bằng da dê lên, vẫn dùng cách của nhà họ Hàn như cũ, lấy máu bôi lên trên tấm sách cổ bằng da dê, dòng máu chậm rãi di chuyển ở trên sách cổ da dê, chỉ trong chốc lát đã thấm vào bên trong sách khổ, vì thế, bên trên sách cổ, dần dần hiện lên một chữ.

Sát!

Trong lòng tôi không khỏi nghiêm túc lên, một chữ Sát này, không lẽ chính là tổng cương của công pháp tầng thứ hai sao?

Sắc mặt ông nội vô cùng nghiêm túc nhìn tôi, chậm rãi nói:

- Sát giả, lục cúng. Đây là một chữ có nét bút rất đơn giản, cũng là một chuyện rất dễ làm được, nhưng mà cũng chính là một chữ này lại kiểm tra lòng người nhất, cháu ngoan, tầng thứ hai Cấm Pháp nhà họ Hàn, chữ đầu tiên chính là chữ Sát, đây chính là chuyện khi tâm tính tu vi của con đạt đến một trình độ nhất định mới có thể làm. Nhưng mà, tuyệt đối không được giết bừa, giết bậy, giết sai, một chữ Sát này, cũng không phải đơn giản là muốn con đi giết người, mà là muốn con dùng nó để ngăn việc giết chóc, đến khi con lĩnh ngộ được hoàn toàn một chữ này rồi, chữ tiếp theo sẽ xuất hiện, nếu chữ tiếp theo cũng hiểu ra rồi, vậy thì một chữ cuối cùng, mới có thể xuất hiện.

Lồng ngực của tôi dần dần kích động, ông nội nói đúng, Sát, chữ này đúng là rất đơn giản, nhưng mà lại bao gồm hàm nghĩa sâu xa nhất trong đất trời, có lẽ, chỉ khi hiểu rõ thiên đạo, mới có thể thật sự hiểu rõ chân lý của một chữ Sát này.

- Tầng thứ hai Cấm Pháp nhà họ Hàn, chỉ có ba chữ sao?

Tôi hỏi ông nội, ông nội gật đầu nói:

- Đúng vậy, ba chữ này, tuần tự tiến lên, đại biểu cho ba cảnh giới, đợi đến khi con đạt đến cảnh giới thứ ba, con cũng đã trở thành một cấm kỵ sư chân chính, đến lúc đó, con mới có thể học tập tầng thứ ba Cấm Pháp, từ đây nối liền thiên địa âm dường, xây dựng lại uy danh của nhà họ Hàn, đến lúc đó, con nhất định có thể cởi bỏ nguyền rủa của Cấm Pháp nhà họ Hàn.

- Vậy hai chữ kia...

Tôi rất muốn biết hai chữ kia lần lượt là hai chữ gì, cảnh giới đầu tiên của tầng thứ hai Cấm Pháp chính là chữ Sát, vậy lại lên cao nữa thì phải lợi hại đến cỡ nào chứ?

Ông nội lại không nói, ông chỉ lạnh nhạt nói:

- Đến lúc đó con tự nhiên sẽ biết, nếu như con ở cảnh giới đầu tiên đã dừng bước không tiến lên được nữa, như vậy, con cũng không có tư cách nắm giữ những Cấm Pháp ở phía sau. Lại nói thì... Ông nội cũng không phải là rất rõ.

Ông nội cười khổ, tôi kinh ngạc nói:

- Nói như vậy, ông nội, ngay cả ông cũng không có nắm giữ được Cấm Pháp ở phía sau sao?

Ông nội nói:

- Ông vất vả tu luyện nửa đời, lại chỉ tu luyện đến cảnh giới thứ hai của tầng thứ hai Cấm Pháp, cũng đã dừng bước không thể tiến thêm được nữa, nhưng mà con khác với ông, ở cái thời của ông, ngay cả nói chuyện hay làm việc gì cũng phải cẩn thận, lại nói lúc đó thiên hạ vừa mới ổn định xong, yêu ma đều ngủ đông, yêu quái cũng bí mật đi lại, hoàn toàn không cần đến ông nội quá nhiều. Mà bây giờ lại ngay lúc hai giới Huyền Linh đánh nhau, ông nội lúc trước cho con đi đến thành phố Bình Sơn, thật ra cũng là có ý này. Ông tin là, ở trong cuộc chiến này, con có thể trưởng thành nhanh chóng. Con có thể ở trong thời gian ngắn ngủi như vậy đã có thể thấu hiểu đạo lý của tầng thứ nhất Cấm Pháp, ông nội cũng rất vui vẻ, cũng rất yên tâm, chuyện cả đời ông cũng không cách nào hoàn thành, giao lại trên người con vậy.

Thì ra là như vậy sao, lúc này tôi mới hiểu ra, nguyên nhân ông nội chịu khổ cả đời, mà mong muốn của ông nội lúc trước khi bảo tôi đi đến thành phố Bình Sơn tôi cũng đã hiểu ra, ông chính là muốn tôi nhanh chóng trưởng thành ở trong cuộc chiến đấu này, hoàn thành tâm nguyện của ông.

- Ông nội, vậy tầng thứ ba Cấm Pháp... lại thần kỳ huyền ảo đến cỡ nào? Con đột nhiên nghĩ, có phải là cần thiết nắm giữ hoàn toàn ba tầng Cấm Pháp, mới có thể tìm được biện pháp phá giải nguyền rủa không?

Tôi vẫn nhịn không được, nói ra lời thật lòng.

Ông nội thở dài:

- Thật ra ông đã sớm cảm thấy, bao nhiêu thế hệ của nhà họ Hàm đều không có cách nào phá giải được nguyền rủa, rất có khả năng là bởi vì từ trước đến giờ chưa có ai tu luyện đến tầng thứ ba Cấm Pháp cả, bởi vì mấy trăm năm trước, công pháp tầng thứ ba Cấm Pháp đã sớm bị thất truyền, cho dù là ông nội, cũng chỉ nghe nói qua một chút truyền thuyết liên quan đến tầng thứ ba Cấm Pháp mà thôi.

Ông nội dừng lại, chậm rãi nói:

- Bên trong bút kí Cấm Kị có ghi lại, tầng thứ nhất Cấm Pháp, phá yêu quỷ. Tầng thứ hai Cấm Pháp, phá ma thần. Tầng thứ ba Cấm Pháp, xé trời đất! Nhưng mà rốt cuộc dùng phương pháp nào để xé trời đất thì ông nội cũng không biết được, ngay cả đến ông tổ của con năm đó từng thay đổi dòng chảy của sông Hoàng Hà, cũng chỉ có thể sau khi tu luyện công pháp tầng thứ hai đạt đến đỉnh cao, sau đó tự ngộ ra một chút thiên đạo, xem như cũng có thể nhìn lén được một chút công pháp tầng thứ ba, nhưng mà từ ông tổ của con trở xuống, rốt cuộc cũng không còn ai có thể tu luyện đến cảnh giới của cụ cả. Nhưng mà...

Ông nội đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn quan tài ở bên cạnh, thở dài:

- Năm đó cha của con từng thi triển phương pháp đổi mệnh, ông vẫn luôn nghi ngờ, bởi vì biện pháp đó ngay cả ông cũng không biết được, cũng hoàn toàn không nằm trong công pháp tầng thứ hai, lúc đó ông còn hỏi cha của con đã đi theo người nào học, nó lại không chịu nói gì cho ông nghe cả, chỉ là nói, công pháp mà nó thi triển, trên không phụ thiên địa, dưới không thẹn với tổ tông. Cho nên, ông vẫn luôn nghi ngờ, cha của con nó...

Trong lòng tôi chợt động, vội nói tiếp:

- Ông nội, không lẽ ông nghi ngờ là cha con đã học được tầng thứ ba Cấm Pháp sao?

Ông nội nghiêm túc nói:

- Đúng là như vậy, bởi vì tuổi thọ vận mệnh của một người, vốn là do trời đất quyết định, biện pháp sửa mệnh đổi mạng này, nếu nghiêm khắc mà nói thì đã đạt đến cảnh giới xé trời rồi.

- Nhưng mà nếu như cha thật sự đã đạt đến cảnh giới tầng thứ ba, vậy vì sao cha lại không nói ra, lại nói nữa, nếu như cha có được loại bản lĩnh này, hoàn toàn có thể nghĩ cách để phá giải nguyền rủa của nhà họ Hạ, vì sao còn muốn giấu diếm, không chịu nói ra, thậm chí còn bỏ luôn cả cái mạng của mình vào?

Tôi khó hiểu hỏi.

- Đúng vậy, năm đó, ông cũng nói với nó như vậy đó...

Trên mặt ông nội hiện lên vẻ thê lương, buồn bã nói:

- Lúc đó ông cũng có nói với nó, nếu như con thật sự đạt tới đỉnh, vậy trong vòng mấy trăm năm này, con là người đầu tiên, hơn nữa con còn có thời gian hơn hai mươi năm để đi phá nguyền rủa của nhà họ Hàn, cái bộ xương già này của cha cũng chẳng có gì, vì cha mà hi sinh vệnh mệnh của cả gia tộc là không đáng. Nhưng mà cha của con cái gì cũng không chịu nói với ông, chỉ dặn ông rằng để lại cái nhẫn huyết ngọc này cho con, nó còn nói, một tầng Cấm Pháp cuối cùng của nhà họ Hàn tuy là đã thất truyền, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện trở lại, chỉ là phải có một người có thiên mệnh đi kế thừa tất cả những thứ này, đi cởi bỏ những thiên cơ huyền bí. Thiên đạo luận hòa, chúng sinh mờ mịt, nó chỉ là một người mở đường, chứ không phải là sáng tạo.”

Một đống lời nói của ông nội, tôi càng nghe càng thêm hồ đồ, ý của cha cũng rất là thâm ảo, mơ hồ nói rõ ông đã biết được thiên cơ nào đó, nhưng lại không thể nói ra, mà hẳn là sẽ ở một thời điểm thích hợp nào đó, từ một người thích hợp nào đó tới cởi bỏ chỗ then chốt này.

Nhưng mà người kia, sẽ là tôi sao?

Lúc này ông nội lại thay đổi đề tài, ông chỉ vào nhẫn huyết ngọc trong tay tôi rồi nói:

- Cái nhẫn huyết ngọc này là vật mà nhiều thế hệ tộc trưởng của nhà họ Hàn luôn đeo theo, năm đó ông vốn định truyền chức vị tộc trưởng cho cha của con, nhưng mà lúc nó gần đi lại bảo ông truyền lại cho con, cho nên, con bây giờ chính là tộc trưởng thế hệ này của nhà họ Hàn, nếu như mà ở quá khứ, hẳn là phải được gọi là đại cấm kị sư, chỉ tiếc, một tộc nhà họ Hàn, bây giờ chỉ còn lại một mình con.

Tôi cũng hơi muốn cười khổ, nhìn xem tôi làm tộc trưởng, trong tộc tổng cộng cũng chỉ có một mình tôi, còn không bằng Mặc Tiểu Bạch nữa.

- Ông nội, vậy bây giờ con còn phải làm gì nữa? Xin ông nội hướng dẫn.

Tôi cuối cùng quay sang hỏi ông nội, lúc này thân hình của ông nội cũng đã hơi mờ ảo, chập chờn liên tục, tôi biết dưới loại trạng thái tụ hồn phách này, cho dù có là ông nội cũng không thể duy trì được quá lâu, tôi nhìn ra được ông nội hiện tại cũng không phải là quỷ hồn hiện hình, mà là sinh hồn ly thể, bởi vì ông cũng không hề sợ hãi hỏa phù trong tay tôi.

Ông nội gật đầu với tôi, trong mắt hiện lên chút luyến tiếc, thân hình bắt đầu lơ lơ lửng lửng, giống như chuẩn bị bay lên vậy, nói với tôi:

- Lại đi nhìn cha con lần nữa đi, năm đó ông dùng phù pháp phong bế quan tài, lại từ bạn bè tìm được biện pháp trú nhan, để cho nó đợi con suốt mười tám năm, bây giờ thi thể của nó đã gặp gió, sợ là, rất nhanh sẽ biến mất...

Tôi lập tức hoảng sợ, vội vàng chạy đến bên cạnh quan tài, lại vừa lúc nhìn thấy trên khuôn mặt yên lặng bình yên của cha đột nhiên xuất hiện một cái lỗ hổng nhỏ, giống như một món đồ sứ xinh đẹp đột nhiên bị người ta đánh nát, chỉ trong chốc lát, cả người giống như bong bóng xì hơi, sụp xuống.

- Đừng...

Tôi hoảng sợ giơ tay ra, theo bản năng muốn nắm chặt cha, nhưng mà tốc độ của tôi có mau cỡ nào cũng không cách nào đuổi kịp tốc độ ăn mòn của mười tám năm, chỉ trong chớp mắt, thi thể của cha đã hóa thành một nhúm tro bụi, tôi vươn tay ra nhưng chỉ bắt được làn sương khói nhàn nhạt.

Cha đi rồi, sau khi ông đợi tôi suốt mười tám năm, cuối cùng cũng yên tâm đi rồi.

Tôi ngơ ngẩn nhìn một màn này, thật lâu sau cũng không nói gì, cuối cùng thở dài một hơi, chậm rãi rút tay về, ông nội ở bên cạnh cũng thở dài nói:

- Đừng suy nghĩ quá nhiều, đây chính là vận mệnh của người nhà họ Hàn, cháu ngoan, ông nội cũng phải đi rồi.

Tôi hoảng sợ nói:

- Ông nội, ông, ông cũng phải đi sao?

Ông nội lắc đầu nói:

- Không, cả đời này của ông nội cũng chưa bao giờ rời khỏi cái tẩu thuốc này, cho nên... khụ khụ, chỉ sợ sau này con cũng phải học cách hút thuốc lá sợi rồi.

Tôi hiểu được ý của ông nội, tuy là ông đi rồi, nhưng mà trên thực tế vẫn còn ở cùng với tôi, tôi cười gật đầu nói:

- Ông nội yên tâm đi, ngày mai con sẽ về gói hết tất cả lá của cây thuốc lá trong nhà mình đi, sau này, hai ông cháu mình cùng nhau hút thuốc.

Ông nội hơi mỉm cười, lại nhìn tôi gật đầu lần nữa, thân hình từ từ biến thành sương mù, tràn vào bên trong tẩu hút thuốc.

- Cháu ngoan, nhớ kĩ, trên đời này không có người đáng giết, chỉ có tâm đáng giết...

Cuối cùng ông nội nói xong mấy câu đó rồi biến mất hoàn toàn, tôi nhìn xung quanh, tất cả chuyện vừa nãy giống như là một giấc mộng cảnh, nhưng mà âm thanh của ông nội vẫn cứ lượn lờ bên tai tôi.

- Trên đời này không có người đáng giết, chỉ có tâm đáng giết.

Tôi gật đầu thật mạnh, khắc ghi những lời này vào lòng, sau đó nhặt tẩu hút thuốc lên, lại đóng đinh nắp quan tài của cha lại đàng hoàng, rồi dập đầu với quan tài của cha và các vị tổ tiên, lập tức nhanh chóng đi ra khỏi sơn động.

 

0.82345 sec| 2433.852 kb